Thân phận con người
Thực tế, kiếp sống của một con người vô cùng mong manh, chỉ bằng một hơi thở vào ra thôi là đã hết một đời người. Và tình đời, tình người cũng thế, luôn có mặt tốt và xấu, đầy và khuyết, sáng và tối, vui thì cũng thật là vui mà buồn thì cũng thật là buồn! Bởi vậy, tình đời hai mặt-đậm đà thì thật đậm đà, đến khi nhạt nhẽo vô cùng nhạt nhẽo. Và Phật cũng đã vạch ra cho chúng ta một cảm nhận, một định hướng để tự mình không phân vân, không lưỡng lự…mà phải biết quyết định và biết vượt qua chính mình.
Ngày nào, con nào con người nhận ra được thực tướng của trần cảnh, dù sắc tướng hay âm thanh…của những thị phi, lợi danh, tự tư tự lợi…thì nhất định cuộc sống và tâm của con người không còn bị ngoại duyên chi phối, vốn là một thi nhân rất nghệ sĩ nên rất cảm thương đời, nhất là những mâu thuẫn, những hệ lụy của con người, tâm linh và cảm xúc, tinh thần và vật chất, chơn tánh và tự ngã, hiền thánh và phàm phu, thanh tịnh và vọng tưởng…giữa tham chấp, mê luyến và thiểu dục tri túc, luôn hiện hữu, giằng xé trong nhau, thường khi, con người phải rất nhẫn nại, tinh tấn và tự thắng mới có thể vượt qua chính mình tự nhiếp phục, an tịnh thân khẩu, ý, nơi mình, nhận thức và phân định cho được sự tương quan của trần-thức-căn. Mùa xuân, hoa bướm, tình xuân và chủ thể tự thân thì nhất định ta sẽ giữ được sự an tịnh của tâm hồn trước mọi thử thách của trần duyên.
Nguyệt Khai