Cái còn lại chính lòng ta thanh thản
Chiều đang tới để nắng vàng thêm nhạt
Gió trở mình cuộn nhẹ chút hơi sương
Hàng cây xanh bóng ngã dài trên đường
Chim no dạ, đã nên phường lắm chuyện.
Trời đất thể như đến giờ thánh thiện
Núi trầm tư gẫm chuyện thuở sơ khai
Mây ngừng trôi lơ đãng ngắm hình hài
Chợt sờ sững trước đường dài vô định.
Thả hồn ta trải dài trong thanh tịnh
Lòng ngọt ngào khi hớp phải bình yên
Ta sảng khóai tìm vào chốn lãng quên
Ðể được thấy lạc lòai trong vũ trụ . . .
Tham sân si, nào ái ố hỷ nộ
Là bùa mê đày đọa kiếp nhân sinh
Trong giấc mơ tìm ảo ảnh chính mình
Không mà Có, có mà không chi cả . . .
Thử nhìn xem đóa hoa vừa mới nở
Hé nụ cười khoe sắc, tỏa hương thơm
Bao bướm ong, nhơ nhởn một góc vườn
Khi nhụy rửa, hương phai . . . còn chi nữa!
Nhưng trong ta, nụ hoa vẫn còn đó
Sắc còn tươi, hương nhụy vẫn còn thơm
Là phảng phất hay ảo ảnh chập chờn
Cái còn lại chính lòng ta thanh thản.
Bình Sa