Diệt thức
Trơ trơ chẳng dữ chẳng lành
Lơ lơ dứt tưởng thì sanh trí mầu
Nhìn sang thế giới đâu đâu
Toàn là quả nghiệp chớ nào có chi
Thức vay trần phải giảm suy
Bắt thân phải trả tâm thì đảo điên.
Thọ thân thọ khổ triền miên
Không thân nào có não phiền điều chi
Biết tu thì chẳng lo gì
Chuyển thân thành mã cỡi đi Ta Bà
Quán thân như thể cái nhà
Đến chừng hư sụp thì ta đi về
Tiếc chi mà phải ủ ê
Lo chi mà phải tràn trề đau thương
Biết tu đâu có chán chường
Mượn nhà ở đậu học trường giác chơn
Học rồi hai chữ vật nhơn
Bỏ nhà dong tuốt cảnh chơn Niết Bàn
Cõi này thanh tịnh Lạc Bang
Ở trong chánh định tìm tang đâu xa
Vậy mà mấy kiếp vừa qua
Tu ngồi mãn kiếp thành ma phá làng
Nhìn qua nhơn loại họ hàng
Vật nhơn giống hệt hai đàng khó phân
Khác nhau vì bởi cái thân
Tánh tâm cũng nhiễm tham sân dẫy đầy
Xả thân đi khõi cõi này
Nhẹ nhàng phiêu lãng, Niết Bàn ngao du!
Hạnh Lạc