Té ra cuộc đời là vậy
Khánh và Mỹ là hai sinh viên của trường Đại Học Sư Phạm - Huế. Khánh giỏi toán, Mỹ giỏi văn. Hai người quen nhau bước đầu là tình bạn và sau đó là tình yêu. Họ yêu nhau tha thiết, khi còn là sinh viên. Họ vẽ cho nhau bức tranh đời rất đẹp. Một người vẽ bức tranh đời theo cách nhìn toán học có pha một chút văn chương, với những cảm xúc lãng mạn. Và một người vẽ bức tranh đời theo cách nhìn của văn chương có pha một chút rạch ròi bằng luận lý toán học.
Mỹ đã nói với mẹ mình là Mỹ đã thương Khánh, và hiến trọn tất cả những gì của mình cho Khánh. Nhà của Mỹ giàu có hơn nhà của Khánh. Khánh đã mất cha khi còn bé. Khánh ở với mẹ. Mẹ của Khánh làm y sĩ tại khoa sản bệnh viện Huế.
Mẹ của Mỹ không cản ngăn gì việc Mỹ yêu Khánh mà còn hỗ trợ cho Mỹ việc ấy. Như vậy, Mỹ quá hạnh phúc. Khi Khánh ra trường, Mỹ xin tiền của mẹ mười triệu để lo cho Khánh có việc làm ở thành phố. Khánh nhờ sự hỗ trợ của Mỹ, nên ra trường là được đi dạy ngay. Khánh và Mỹ hai người sống với nhau những ngày yêu đương thật đẹp.
Sau một thời gian đi dạy, Khánh đã bắt đầu có uy tín và có một chút vị trí trong xã hội, quen biết bạn bè khá nhiều trong mọi lĩnh vực, nhất là giới nữ.
Khánh đã quen Châu, và không bao lâu hình ảnh của Châu thay dần hình ảnh của Mỹ trong trái tim Khánh.
Châu là nữ giáo viên giỏi về âm nhạc và dạy nhạc tại trường Quốc Gia Âm Nhạc- Huế. Châu đã đánh cho Khánh nghe những cung đàn kỳ diệu của tình yêu. Càng nghe cung đàn của Châu đánh ngân lên chừng nào thì hình ảnh của Châu đi vào trong Khánh một cách mãnh liệt chừng đó. Và hình ảnh dễ thương của Mỹ ngày ấy đối với Khánh lại càng xóa sạch một cách nhanh chóng. Và bây giờ, trong Khánh không còn bất cứ cái gì là của Mỹ mà tất cả chỉ là của Châu và Châu thôi.
Khánh đã gặp Mỹ và nói lời chia tay. Mỹ nghe Khánh nói, đứng chết điếng người. Còn Khánh vẫn đứng bình chân như vại, xem chẳng có gì xảy ra.
Mỹ đứng chết điếng, bởi vì cuộc đời của Mỹ không có cái gì ngoài Khánh. Nhưng Khánh đã nói lời từ giã với Mỹ một cách tàn nhẫn, là vì cuộc đời của Khánh sau Mỹ đã có Châu.
Khi yêu Khánh, Mỹ đã nghĩ tới vị ngọt của tình yêu mà không bao giờ nghĩ đến vị đắng của nó. Bức tranh đời thơ mộng mà Mỹ vẽ ra ngày ấy bỗng sà xuống bởi những chấm đen kinh dị.
Còn Khánh thì vui cười thỏa thích, vì anh ta chinh phục được nhiều trái tim, và đã nếm vị ngọt của tình yêu rỉ ra từ trái tim này đến trái tim khác.
Ngày cưới của Khánh và Châu, Mỹ có đem quà đến tặng; nhưng Mỹ chỉ đứng ngoài cửa ngõ lấy tay che mặt lại và nhờ một em bé đem quà vào cho Khánh. Mỹ đứng đó ngẫm nghĩ, rồi tự nhũ: "Mình là tình yêu ngoài cửa ngõ của tâm hồn". Sau đó, Mỹ quay lưng với cuộc tình ngoài ngõ và đi theo hướng của mình...
Sau ngày cưới, Khánh và Châu sống thật êm đềm và hoa trái đầu tiên là một bé trai. Khánh thương và quý Châu hơn thương và quý cả cha mẹ. Cuộc đời của Khánh chỉ là Châu và Châu...
Trưa hôm ấy, Khánh đi dạy về, nhận được thư của tòa án mời, Khánh đến tòa vào lúc mười bốn giờ ngày 15- 6- 2002 để giải quyết đơn yêu cầu ly dị của vợ.
Khánh bàng hoàng thấy trời đất sâp đổ, liền hút đến hai mươi điếu thuốc lá để tìm cách giải ẩn số của phương trình; nhưng giải mấy cũng không ra mà đã đến giờ phải đi hầu tòa.
Đến tòa, Khánh đã thấy Châu ngồi đó với nét mặt lạnh lùng, đanh thép, trả lời câu hỏi của tòa một cách láu lách, lương lẹo.
Đến phiên Khánh, Khánh đã trả lời trước tòa là Khánh chỉ mong muốn Châu ở lại với Khánh mà thôi. Nhưng trước tòa Châu đã quyết liệt từ chối. Bởi vì, trong trái tim Châu đã có một hình ảnh khác rồi, nên Châu đã tìm đủ mọi lý lẽ để biện bạch là không thể tiếp tục sống với Khánh. Tòa đã cố gắng giải hòa cho hai người, nhưng không được. Châu nói một cách lạnh lùng là mình phải chia tay thôi!
Thế là rồi họ chia tay thiệt. Châu lại vui chơi theo nắng mới, mặc kệ sự khổ đau của Khánh. Còn Khánh thì lầm lũi trên đường về, đốt thêm vài điếu thuốc lá nữa để hút, vừa đi vừa ngẫm nghĩ, bất chợt Khánh giải ra được ẩn số của phương trình: "Nếu mình không làm cho Mỹ khổ đau, thì ngày nay mình đâu có nỗi đau nghiệt ngã này".
Về đến nhà, Khánh thắp hương quỳ xuống trước bàn Phật gần cả nửa giờ. Không biết trong nửa giờ ấy, Khánh đã nói gì với Phật. Nhưng dù Khánh có nói gì với Phật đi nữa, thì trước mắt anh vẫn chịu một nỗi đau nghiệt ngã, như cái nghiệt ngã của tình yêu ngày ấy mà anh đã tạo ra cho Mỹ. Té ra cuộc đời là vậy.